Trống trường vang lên giữa buổi trưa hè thật khiến người ta mệt mỏi. Tôi xếp lại đồ dùng vào trong cặp sách rồi đeo cặp lên vai, uể oải bước ra khỏi căng tin. Đám bạn cùng lớp của tôi vội vàng chạy lên trước, có đứa ngoái lại đằng sau gọi:
– Nhanh lên Phương Chi, cậu không sợ vào lớp muộn bị cô mắng à?
– Biết rồi, các cậu khỏe thì cứ chạy trước đi, tớ mệt lắm. Tớ không vội vàng để được diện kiến mụ “thái hậu nương nương” đấy như các cậu.
– Ai da, cậu hồi này có vẻ bất cần đấy. Thôi tớ lên lớp trước đây, tớ sợ nương nương thấy vào muộn lại gọi lên kiểm tra bài cũ lắm!
Nói rồi nó cắm đầu chạy, chiếc cặp sách lắc lư theo từng bước chân. Tôi cứ vậy lê từng bước lên lớp. Đi học ở đây sắp được 2 năm rồi mà tôi vẫn không thể có chút thiện cảm nào với trường lớp. Nói thẳng ra tôi vô cùng căm ghét ngôi trường hắc ám này. Vì là một trường cấp 3 có tiếng nên nhà trường rất khắt khe về kỷ luật và thành tích học tập, tuổi trẻ của biết bao thế hệ học sinh đã bị vùi dập tơi bời ở nơi đây. Cũng may ba tôi không phải là người câu nệ chuyện thành tích, ông luôn muốn tôi được vui vẻ nên không bao giờ ép tôi học hành như những phụ huynh khác.
Tôi biết ba rất thương tôi vì mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, ông luôn cố gắng bù đắp sự thiếu thốn tình cảm của người mẹ và muốn dành cho tôi cuộc sống thoải mái nhất. Nhưng khó hiểu là ở chỗ khi tôi thi lên cấp 3 thì ông lại nhất quyết đòi tôi thi vào ngôi trường hiện tại. Lúc đó tôi chẳng biết gì nhiều về hệ thống giáo dục cấp 3 nên nghe lời ông, để rồi sau đó thấy hối hận vô cùng vì đã vô tư để ba gửi mình vào cái luyện ngục này.
Nhưng cũng phải nói rằng cái luyện ngục này có ưu điểm. Học sinh được vào trường nếu không phải dạng đầu to mắt cận, quanh năm chỉ biết đèn sách thì cũng là dạng con nhà trâm anh thế phiệt. Mới vào trường, tôi quen được mấy đứa bạn chơi cũng vui, trong đó có một cô bạn khá hiền lành và vui vẻ, tên là Mai Linh. Cô nàng học cũng giỏi và rất hiểu chuyện. Thỉnh thoảng có chuyện gì buồn, ví dụ như giận ba hay là bị giáo viên mắng, tôi lại ngồi than vãn ỉ ôi với nó cả buổi.
Hai năm đầu cấp ba trôi qua nhanh chóng và đồng thời cũng rất nhạt nhẽo. Hàng ngày ngoài việc lên lớp, lúc rảnh tôi thường ở nhà xem phim trên tivi hoặc trên mạng, và thỉnh thoảng cuối tuần tôi ra ngoài cùng 2 người chị họ tên là Hương và My. Chúng tôi thường rủ nhau tới một quán bar nhạc nhẹ có khá đông khách nước ngoài trên phố X, ở đó 2 chị thường gặp gỡ mấy anh trai Tây, còn tôi chỉ biết uống thử đủ các loại nước nghe họ nói chuyện, thỉnh thoảng thì chêm vào vài câu cho người ta đỡ thấy mình nhạt. Nhờ thường xuyên bám đuôi 2 bà chị mà tiếng Anh của tôi rất khá, và đó cũng là môn học duy nhất mà giáo viên không cằn nhằn hay mạt sát tôi thậm tệ như trong tiết học của những môn khác.
Mải nghĩ ngợi lung tung, tôi đã bước vào lớp lúc nào không biết mà quên xin phép giáo viên. “Thái hậu nương nương”, tức giáo viên chủ nhiệm của tôi, đá một đường mắt rất sắc bén về phía tôi, giọng cất lên lanh lảnh:
– Chị Phương Chi, chị đi đâu đấy? Cái lớp này là cái chợ đúng không?
Tôi biết mình phen này chết vì ngu, nhưng trong lòng cũng không sợ hãi cho lắm. Tôi giả bộ bấu mấy ngón tay vào nhau, cúi mặt, giọng lí nhí:
– Em xin lỗi cô ạ, hôm qua em bị sốt, hôm nay vẫn còn nhức đầu nên em không tập trung, chứ em không cố ý đâu ạ!
“Nương nương” quét một đường mắt từ đầu đến chân tôi, trông bộ dạng tôi có vẻ ủ rũ mỏi mệt thật nên lạnh nhạt nói:
– Mệt thì sao chị không nghỉ ở nhà đi, còn đến lớp rồi lấy lý do để tỏ thái độ coi thường tôi?
Thực lòng tôi không muốn vô lễ với giáo viên, nhưng thời tiết này dễ làm cho máu nóng nổi lên, mà với những người như vị nương nương đáng kính này thì không vô lễ không được.
– Thưa cô, em không có ý tỏ thái độ gì với cô cả, cô đừng nói em như vậy!
– À chị giỏi thật, vào lớp muộn không thèm xin phép giáo viên lại còn cãi lời giáo viên nữa. Thôi hôm nay tôi mời chị về nhà, chị không cần vào lớp nữa đâu. Tối nay chị bảo phụ huynh gọi điện cho tôi.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi nói:
– Vâng, vậy em xin phép cô em đi về ạ!
Nương nương không thèm nhìn tôi lấy một cái, tôi cũng chẳng cần bà ấy chú ý gì nữa. Tôi nhanh chóng lấy xe về nhà.
Về đến nhà, trong lúc tháo giày tôi nghe thấy tiếng người nói trong phòng khách. Là giọng của ba tôi và một người đàn ông nữa, họ nói chuyện bằng tiếng Anh. Chắc ba tôi dẫn bạn làm ăn về nhà chơi. Tôi bước vào phòng khách và cúi đầu cất tiếng chào ba. Lúc ngẩng lên tôi thấy ba đang tươi cười nhìn tôi, ở ghế bên đối diện là một người đàn ông ngoại quốc, mái tóc đen mềm mại và gương mặt khá ưa nhìn (nếu không muốn nói là rất đẹp trai!), mặc áo sơ mi trắng lóa với quần âu màu tối pha chút ánh xanh. Thực tình tôi không đoán được tuổi của ông ta, vì người nước ngoài trông thường trẻ hơn so với tuổi thật, đặc biệt là nam giới. Nhưng tôi biết chắc ông ta ở tầm tuổi trung niên, vì ông ta có nét gì đó từng trải và thâm trầm giống ba tôi. Ba tôi giới thiệu với khách bằng tiếng Anh:
– Đây là con gái tôi, con bé tên là Phương Chi.
Rồi ba quay sang nhìn tôi :
– Chi, ông này là đối tác và cũng bạn là của ba, con chào ông Johnson đi.
Tôi nhìn vị khách ngoại quốc kia, cất tiếng chào « Hello », ông ta mỉm cười và gật đầu với tôi, rồi nói :
– Hello, Phương Chi. It’s good to meet you !
Cách ông ta phát âm tên của tôi nghe thật ngộ. Tôi mỉm cười nói với ông ta bằng tiếng Anh:
– Ông cứ gọi Chi là được rồi, như vậy sẽ dễ phát âm hơn.
Johnson cười, nói:
– Ồ, vậy hân hạnh được gọi tên cô, Chi.
Ba tôi nói:
– Ông cứ tự nhiên, không cần giữ lễ với con bé đâu. Nó còn ít tuổi mà.
Johnson nhìn tôi chăm chú, ông ta nói:
– Dù sao tôi vẫn nên coi Chi như một quý cô. Vả lại, ông xem, cô ấy đâu còn là một đứa trẻ nữa.
– Ôi, ông chưa có con gái nên chưa hiểu được đâu, ông Johnson ạ. – Ba tôi cười lớn. – Mà sao hôm nay con lại về giờ này hả Chi?
Nụ cười sáng lóa trên gương mặt ông Johnson khiến tôi có chút ngơ ngẩn, nhất thời quên mất ba đang nói gì với mình. Đến khi ba tôi gọi lại “Ba đang hỏi con đấy Chi”, tôi mới sực tỉnh và vội vàng trả lời ba:
– A, con hơi nhức đầu nên cô giáo cho về nghỉ ngơi. Xin lỗi ba, con hơi mất tập trung.
Trên mặt ba tôi thoáng hiện nét lo lắng, ông nói:
– Con có mệt lắm không? Thôi lên phòng nằm nghỉ đi, để tối ba kêu chị Vân nấu cháo cho con nhé.
– Vâng, con xin phép lên phòng ạ.
Ông Johnson chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của ba và tôi mặc dù chẳng hiểu gì, nhưng khi thấy tôi xoay người bước đi thì có vẻ ngạc nhiên lắm. Ba tôi giải thích:
– Con bé bị đau đầu, nó lên phòng nằm nghỉ rồi. Chúng ta bàn tiếp chuyện lúc nãy nhé, tôi thấy…
Tiếng hai người nhỏ dần tới khi tôi đóng cửa phòng mình thì không nghe thấy gì nữa. Tôi quăng cặp lên bàn rồi nằm vật ra giường, chẳng buồn thay bộ đồng phục dày hơn cả vải bố. Mặc dù khá mệt mỏi nhưng tôi không buồn ngủ, mà chẳng biết tại sao trong đầu cứ hiện lên mãi hình ảnh ông Johnson tươi cười lúc nãy. Đôi mắt ông ta màu nâu nhạt, lúc nhìn về phía tôi thì sáng lấp lánh như mắt sư tử rình mồi trong bóng đêm. Sống mũi cao và thẳng tắp, bên dưới là nụ cười đã khiến tôi tạm thời vứt não ở xó nào đó. Quai hàm vuông vắn lộ rõ vẻ cương nghị và rắn rỏi, có lẽ ông ta cũng là một tay buôn đáng gờm trong thương giới. Cũng phải thôi, ông ta khoảng 40-50 tuổi gì đó, lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm chẳng nhớ được nữa, kinh nghiệm và thủ đoạn chắc cũng tương đương với ba tôi. Khả năng hai người đã làm ăn với nhau lâu năm rồi mới đủ thân thiết và tin tưởng để ba tôi dẫn về thăm nhà như vậy.
Đàn ông ngoại quốc, tôi đã tiếp xúc nhiều lần rồi, nhưng ông Johnson có vẻ gì đó khác biệt lắm. Ông ta không giống những gã trai Tây chơi bời trong quán bar mà các chị tôi hay gặp, dù tôi mơ hồ không biết rõ là khác như thế nào. Tôi chỉ biết ở Johnson có một sức thu hút kì lạ, chẳng trách ba tôi lại quý ông ta.
Một lúc sau tôi nghe tiếng gõ cửa. Ở bên ngoài, ba tôi gọi:
– Chi ơi, con ngủ chưa?
Tôi đáp :
– Chưa ạ, ba đợi con mở cửa cho.
Tôi bò dậy mở cửa. Ba tôi nói :
– Con thấy đỡ hơn chưa ? Tối nay ba mời ông Johnson ăn cơm nhà mình, nếu mà con khỏe thì ngồi ăn cơm cùng nhé ?
– Vâng, con uống thuốc rồi ngủ một giấc là đỡ thôi. Con sẽ ăn cơm cùng ba và ông Johnson.
– Chi của ba ngoan lắm. Ba vẫn kêu chị Vân nấu cháo đấy, để nhỡ đêm con đói thì ăn ít cháo cho đỡ mệt nhé. Thôi con ngủ đi cho khỏe.
– Vâng ạ.
Tôi quay lại giường nằm. Thực ra tôi không ốm tới mức như vậy, chỉ là viện cớ ốm để đối phó với “thái hậu nương nương” thôi. Vả lại thời tiết nóng nực khiến tôi có chút khó chịu trong người, dù sao nằm ở nhà mát mẻ vẫn hơn là ngồi hành xác ở trường.
Mà ba vừa nói ông Johnson sẽ ăn tối ở nhà tôi. Ban nãy họ đang bàn công việc, tôi không tiện ở lại đó. Vậy là tối nay tôi sẽ được nói chuyện cùng ông Johnson. Không biết ông ta là người như thế nào nhỉ? Ba tôi có nói ông ta chưa có con. Nhưng không biết ông ta đã có vợ chưa? Người đẹp trai như vậy, ai cưới được thì hẳn là có diễm phúc lắm.
Tôi ở trong phòng đến 8 giờ tối. Chị Vân lên phòng gọi tôi xuống ăn cơm, ba và khách đang đợi sẵn. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng mình nên mặc bộ đồ nào đẹp một chút, cho phù hợp với bữa ăn tối cùng vị khách kia. Thế là tôi chọn một chiếc váy đầm màu xanh nhạt nền nã, dưới gấu xếp ly nhẹ xòe ra duyên dáng. Tôi chải lại tóc, và nghĩ ngợi một lúc, tôi thoa thêm chút son, chỉ một chút thôi.
Ba tôi và Johnson đang nói chuyện phiếm bên bàn ăn. Tôi bước đến và ngồi vào chỗ của mình. Ông Johnson đang tiếp chuyện ba tôi, thấy tôi đến bèn hỏi:
– Chi, cô thấy khỏe hơn chưa?
Tôi đáp:
– Cảm ơn ông, tôi thấy ổn rồi.
Hôm nay chị Vân làm salad, tôm sốt chanh leo, bít tết bò ăn với bánh mì nướng bơ tỏi. Ba lấy chai rượu quý, mời ông Johnson dùng bữa, rồi bảo tôi:
– Có cả cơm và rau cải luộc, nếu con muốn ăn thì chốc nữa bảo cái Vân lấy cho nhé.
Ba biết tôi không quen ăn tối kiểu mời khách này nên dặn chị Vân nấu cả cơm và rau luộc. Tôi yêu ba quá đi mất thôi! Nhưng dù sao đang lúc có khách, tôi không thể ăn một mình một kiểu được, nên đành ngồi chấm mút món tôm chua chua ngọt ngọt. Ông Johnson ăn uống ngon lành, luôn miệng khen đầu bếp xuất sắc khiến tôi cũng tự hào thay cho chị Vân. Bất chợt, ông ta quay sang hỏi tôi:
– Cô không ăn gì nữa sao, cô Chi? Cô nên ăn nhiều hơn để đảm bảo sức khỏe.
Tôi ngạc nhiên nhìn Johnson. Tưởng người Tây không thích quan tâm chuyện của người lạ chứ nhỉ?
– Cảm ơn ông, chỉ là tôi không quen ăn tối như thế này.
Nét mặt Johnson có vẻ tò mò:
– Vậy bình thường cô ăn thế nào?
– Tôi ăn cơm trắng, rau luộc hoặc canh rau, với một hai món thịt cá gì đó. Đó là bữa ăn truyền thống của người Việt Nam.
– Tôi hiểu. Vậy sao tối nay không có những món đó?
Tôi im bặt, ngượng ngùng nhìn ba. Ba tôi liền chữa cháy:
– Là tôi sợ ông không quen ăn món Việt nên dặn người nấu những món này mời ông.
– Ồ, có sao đâu, tôi cũng đâu phải mới tới Việt Nam. Tôi ăn được cơm mà.
Ba tôi có vẻ bối rối. Tôi mạnh dạn nói:
– Vậy con bảo chị Vân mang cơm ra, ba nhé?
Ba tôi dịu dàng nhìn tôi:
– Ừ.
Chị Vân nhanh chóng mang cơm và rau cải bày lên bàn. Ba tôi lại mời Johnson ăn. Johnson mời tôi:
– Đồ ăn ưa thích của cô đấy, xin mời.
Tôi đỏ mặt, cười bẽn lẽn:
– Vâng, xin mời ông.
Sau đó, ông Johnson tỏ ra rất nhã nhặn và thường chọc cho tôi cười. Tôi không còn thấy e dè nữa, còn ba tôi thì rất hài lòng khi thấy ông Johnson vui vẻ. Bữa ăn nhanh chóng trôi qua. Tôi xin phép ba lên phòng để học bài. Dù tôi không chăm học cho lắm nhưng sắp thi cuối kì rồi, tôi cũng nên xem lại bài vở một chút. Ngồi vào bàn học, tâm trạng tôi cứ mơ hồ, đầu óc không thể tập trung đọc bài được.
Nghĩ thế nào tôi đứng dậy, mở cánh tủ ra soi gương. Trước mắt tôi là một khuôn mặt non choẹt, mái tóc đen thẳng không có gì nổi bật do nhà trường bắt phải như vậy. Tôi không cao như mấy cô người mẫu, chỉ gần 1m60, dáng cũng mảnh mai. Điều duy nhất khiến tôi tự hào trên cơ thể là đôi chân dài và thẳng tắp. Ba tôi nói đôi chân ấy là thừa hưởng từ mẹ tôi. Dáng người bà cũng nhỏ nhắn như tôi và có đôi chân dài khiến cho người trông có vẻ cao hơn một chút.
Tôi thở dài và đóng tủ lại. Vị khách ngày hôm nay thực sự rất đặc biệt. Ông ta đẹp trai, nam tính và cư xử hòa nhã. Không biết người như ông Johnson thì thích kiểu phụ nữ như thế nào nhỉ? Mà tại sao tôi cứ nghĩ mãi về ông Johnson thế nhỉ? Ông ta đáng tuổi bố tôi chứ không còn là một cậu thanh niên để cho tôi mơ tưởng tới nữa. Vả lại tôi mới chỉ gặp ông ta lần đầu tiên, chẳng biết một tí gì về con người ông ta cả! Nghĩ đến đó, tôi bèn ngồi vào bàn, quyết tâm gạt ông Johnson ra khỏi suy nghĩ và tập trung làm hết bài tập về nhà.
– Mr.Johnson –
Ban đêm, khí trời ở thành phố này thật đẹp và dễ chịu. Tôi lái xe thong dong trên đường về nhà, mở hé cửa kính để không khí ùa vào cho thoáng mát. Buổi tối hôm nay ở nhà ông Đức Duy thật tuyệt, tôi được mời một bữa tối thật ấm cúng như thể đang ở nhà mình vậy. Sau ngày hôm nay, lòng cảm mến và sự tin tưởng của tôi dành cho ông bạn này ngày càng cao hơn. Việc làm ăn với ông Đức Duy ngày càng thuận lợi, và ông ta cũng tỏ ra là một người bạn rất cầu thị và chân thành, lại biết cách làm người khác kinh ngạc về những gì ông ta chưa thể hiện. Ví dụ như, ông ta có một đứa con gái rất đẹp…
Nhờ có hôm nay mà tôi đã được gặp con gái ông Đức Duy, cô bé có tên Phương Chi nói tiếng Anh khá ổn và có vẻ rất nghe lời cha. Đức Duy nói Chi còn nhỏ, nhưng thân hình của cô bé cho thấy điều ngược lại.
Chi cũng giống như bao cô gái Á Đông với chiều cao trung bình, mảnh mai, da trắng. Nhưng có những điểm trên thân hình cô bé khiến tôi phải lén nuốt nước bọt khi nhìn thấy lần đầu tiên. Gương mặt thanh tú và ngây thơ kiểu châu Á, đôi mắt to tròn thường hay đăm chiêu, lúc nào cũng long lanh như đang xúc động điều gì đó, và hàng lông mi thì cong vút thỉnh thoảng lại khẽ chớp duyên dáng. Đôi môi nhỏ xinh đầy đặn như một trái dâu tươi mọng khiến tôi thèm được cắn mút, nếm thử hương vị ngon lành mềm mại ngay lập tức. Ngực của Chi không lớn nhưng khá đầy đặn. Và điểm nổi bật nhất trên cơ thể Chi chính là bờ mông săn chắc, tròn trịa nhô cao phía trên cặp chân dài thẳng tắp. Lúc cô bé mới về nhà, trên người mặc áo sơ mi trắng không che giấu nổi đường cong cơ thể, váy đồng phục ngắn trên đầu gối để lộ đôi chân trắng lóa mắt, bờ mông cao ẩn hiện sau lần vải.
Chi thật sự đã lớn và chỉ chờ được cha mình công nhận điều đó thôi. Nhìn Chi rời khỏi phòng khách mà tôi không khỏi tiếc nuối vì không được ngắm cô bé lâu hơn.
Nhưng vận mệnh đã rất ưu ái tôi khi ông Duy mời tôi ở lại ăn tối cùng gia đình. Tôi chẳng chần chừ gì mà nhận lời ngay. Cả buổi chiều Đức Duy dẫn tôi đi thăm quan ngôi nhà và trò chuyện. Lúc đi qua phòng của Chi, nhìn thấy cánh cửa khép chặt, tôi không ngăn được mình tưởng tượng ra hình ảnh Chi trong bộ đồ ngủ nằm trên giường, ngực phập phồng theo từng hơi thở.
Tôi đã gặp gỡ và lên giường với nhiều cô gái trẻ có thân hình bốc lửa hơn Chi, trong số đó có cả những cô sinh viên tươi trẻ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy ham muốn của bản thân lên cao mãnh liệt như vậy, dù biết Chi là con gái của bạn tôi và cô bé còn quá ít tuổi so với tôi. Cứ nghĩ đến cặp mông cong tròn của Chi là tôi thấy lửa nóng trào dâng khắp người. Lúc ngồi ăn tối, hành động của Chi mút nước sốt trên con tôm đã khiến tôi cương lên cứng ngắc, lúc đó tôi thầm ước gì con tôm đỏ au ấy chính là con cu của mình đặt trên môi Chi. Cũng may không ai biết lúc đó tôi đang cương cứng, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối to.
Gió đêm dịu dàng len vào trong xe. Nghĩ đến Chi, tôi lại bắt đầu thấy khao khát. Cảm giác này thật bức bối, giống như đứng trước thứ trái cây cấm kị của Chúa trong vườn địa đàng mà không thể chiếm đoạt lấy. “Thằng nhỏ” căng phồng trong quần khiến tôi rất khó chịu, tôi bèn lấy điện thoại gọi cho một chỗ quen. Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ:
– Cưng à, sao lâu nay không thấy gọi em? Có em khác rồi à?
– Hồi này anh bận nhiều việc lắm. Em có ở nhà không để anh qua?
– Đến đây với em đi, Robert. Cưng muốn gì em cũng chiều tất!
– Được rồi, 10 phút nữa anh tới.
Ở nhà Ngân, tôi hành hạ cô ta suốt cả đêm. Tuy ở dưới thân mình tôi là Ngân nhưng trong đầu tôi chỉ nghĩ đến gương mặt của Phương Chi, tưởng tượng lúc thân thể mướt mát, non trẻ của cô bé ở dưới thân thể tôi mà rên rỉ, quằn quại. Tôi càng thúc mạnh con cu vào cơ thể Ngân, điên cuồng cho tới khi tinh dịch bắn ra ào ạt mới nguôi bớt cơn thèm muốn Chi. Xong xuôi, tôi lấy ví móc tờ 100 đô đưa cho Ngân, cô ả sung sướng hôn lên má tôi một cái rõ kêu.
– Hôm nay tự nhiên sung thế anh yêu, làm em mệt quá ! – Ngân nũng nịu.
Tôi mệt mỏi nằm lăn ra giường, chẳng quan tâm cô ta nói gì. Chắc chắn từ giờ tôi không thể nào xoá bỏ hình ảnh Chi trong đầu được, và vì mối quan hệ thân thiết với Đức Duy, tôi sẽ còn gặp Chi nhiều lần về sau nữa.
Cuối tuần, chị Hương lại rủ tôi lên quán quen giải khuây. Chị My thì bị mệt nên không muốn đi. Chị Hương đèo tôi tới quán rồi hai đứa nhanh chóng kiếm được một góc để ngồi và gọi đồ. Quán bar hôm nay không đông lắm và có nhiều khách nữ hơn. Có cả mấy cô gái làng chơi « hoạt động chìm » ngồi vắt vẻo trên ghế, mắt hau háu nhìn mấy anh Tây đang uống rượu ở 1 bàn toàn khách nam. Chị Hương có vẻ quen vài người ở bàn đó, lại gần và chào hỏi vui vẻ. Còn lại tôi ngồi một mình với hai ly “nước hoa quả” vừa gọi. Ở đây muốn gọi rượu mạnh phải xuất trình chứng minh thư để xác nhận khách đủ 18 tuổi, còn đứa con nít như tôi họ sẽ bán loại rượu nhẹ pha lẫn gì đó và gọi bằng cái tên “nước hoa quả” để tránh rắc rối với mấy anh áo xanh. Tôi ngồi nhấm nháp ly “nước hoa quả” vị mới và thấy cũng không tồi. Lát sau, tôi thấy chị Hương chỉ trỏ gì đó về phía tôi, mấy anh Tây theo hướng chỉ tay của chị mà nhìn theo và nói gì đó. Chị Hương liền vẫy tôi đến nơi họ ngồi.
Tới nơi, tôi giật mình khi thấy ông Johnson cũng ngồi trong đám thanh niên đó. Tôi khá ngạc nhiên khi người như ông ta lại đến chơi ở những chỗ rẻ tiền như thế này. Johnson cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi. Ông ta cười:
– Ồ, chào Chi! Không ngờ lại gặp cô ở đây.
– Tôi cũng ngạc nhiên lắm khi gặp ông. Ông cũng tới quán bar như thế này sao?
– Tôi ghé thăm mọi ngóc ngách của thành phố này mà. Hôm nay là nhân viên của tôi rủ tới đây.
Đôi mắt nâu của Johnson nhìn tôi không chớp, miệng nở một nụ cười thân thiện khiến tôi không khỏi bối rối. Chị Hương hỏi tại sao tôi biết ông Johnson, tôi trả lời ông ta là bạn của ba tôi. Rồi chị bảo tôi ngồi xuống cùng nói chuyện với mọi người.
Qua những câu chuyện, tôi biết được đám thanh niên này đều là nhân viên dưới quyền ông Johnson, hôm nay rủ sếp tới quán nước xoàng này đổi gió. Chị Hương có vẻ rất ngưỡng mộ ông Johnson, có lẽ ông ta thực sự là người có tiếng trong ngành xây dựng. Nếu vậy thì ba tôi hợp tác với ông ta sẽ có lợi biết chừng nào.
Giữa những tiếng cười đùa, tôi cứ nghĩ lan man mấy chuyện liên quan đến ba và ông Johnson. Rồi một lúc ngẩng lên nhìn ông ta, tôi phát hiện ông ta đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt dường như dừng ở trước ngực tôi. Nhận ra sự chú ý của tôi, Johnson đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nhếch mép cười. Tôi không biết phải làm thế nào, bèn ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác giả như không biết. Ông ta cất tiếng hỏi tôi:
– Cô bao nhiêu tuổi, Chi?
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại. Johnson im lặng chờ đợi câu trả lời.
– Tôi… – Tôi ấp úng – …hai tuần nữa là tôi tròn 16 tuổi.
Ánh mắt Johnson đột nhiên ánh lên kì lạ. Ông ta trầm ngâm một lúc, rồi nói:
– Nếu con gái tôi còn sống, bây giờ con bé cũng sẽ bằng tuổi cô.
Có chút u buồn thoáng qua trong lòng tôi. Không ngờ ông ta có con gái nhưng cô ấy đã qua đời. Tôi lựa lời nói với Johnson:
– Tôi rất tiếc. Chắc là ông yêu quý cô ấy lắm.
Johnson thở dài:
– Con bé mất năm 10 tuổi vì bệnh bạch cầu. Sau đó tôi không có thêm người con nào nữa.
Tôi không biết nói gì nữa. Johnson nhìn tôi một lúc rồi bỗng nhiên nói:
– Ba cô rất yêu thương cô. Cũng phải thôi, tôi thấy ghen tị với ông ấy vì có đứa con gái xinh đẹp như cô.
Ngụm “nước hoa quả” trong miệng tôi bỗng trở nên cay nồng chua loét lạ thường. Tôi cố gắng không để những lời ông ta nói vào đầu, nhưng không hiểu sao vẫn thấy tim đập mạnh. Hình như tôi đã cố tình hiểu lầm ý trong lời nói của ông Johnson thì phải.
Chị Hương lúc này mới để ý tới tôi, hỏi:
– Sao đấy Chi, trông mặt như khó ở thế kia?
– À không, em có sao đâu…
– Đúng rồi, anh Nick bảo đồ uống mới ngon lắm, mày uống thấy thế nào? Chị còn chưa thử.
– Cũng được chị ạ, nhưng em uống không quen nên không thích mấy.
Chị Hương uống thử ly nước, rồi quanh sang bình phẩm với mấy anh bạn. Tôi chỉ ước chị đừng bỏ quên đứa em gái đang khó xử với người đàn ông bên cạnh này.
– Chi, tôi gọi cô là Chi, còn cô có thể gọi tôi là Robert.
Thì ra ông Johnson tên là Robert. Tôi có nên gọi ông ta thân mật như vậy không nhỉ? Thấy tôi có vẻ khó xử, ông ta nói :
– Ồ, cô đừng lo, tôi rất thoải mái trong việc giao du bạn bè, cứ gọi tôi bằng tên riêng là được.
Thấy vậy, tôi nói:
– Vậy thì, Robert, rất vui được làm bạn của ông!
Ông Johnson mỉm cười hài lòng. Tôi cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn vì có thể trò chuyện thoải mái với ông ta mà không cần quá để ý tới việc ông ta là bạn làm ăn của ba tôi nữa. Điều này cũng giống như chị Hương kết bạn với những vị khách ngoại quốc trong quán bar này vậy.
Robert tiếp tục nói:
– Tôi thấy tên người Việt Nam đều mang một ý nghĩa đẹp đẽ nào đó. Chi, tên cô có nghĩa là gì vậy?
– Tên tôi là do ba tôi đặt. Mẹ tôi tên là Phương Hoa, có nghĩa là “bông hoa thơm”. Tên tôi là Phương Chi, có nghĩa là “nhành cây thơm”.
Tôi biết nói như vậy nghe thật kì cục, nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào để giải thích cho Robert hiểu nữa. Ông ta có vẻ rất thích thú với điều vừa khám phá ra, vừa cười vừa nói:
– Ra vậy. Tôi cũng từng được xem ảnh của mẹ cô. Bà ấy rất đẹp, và cô hẳn là thừa hưởng nét đẹp của bà ấy.
Lời khen ngợi của Robert khiến hai má tôi dần nóng bừng.
– Có vẻ cô không thích được người khác khen là đẹp nhỉ? Phụ nữ Mĩ nếu được khen như vậy, họ sẽ nhảy lên vì sung sướng! Tôi thấy các cô gái châu Á đều có điểm chung là hay e dè và dễ xấu hổ. Nhưng mà tôi thích như vậy.
Tôi chỉ ước gì Robert đừng nói thêm một lời nào nữa. Ông ta thẳng thắn nói như vậy khiến tôi không khỏi bối rối. Tôi bèn tìm cách chuyển chủ đề. – Kể cho tôi nghe về gia đình ông đi, Robert.