Ba hôm sau tính từ hôm mới chuyển đến chỗ trọ mới, trời còn chưa sáng tỏ, lúc đó tầm 6 rưỡi, tôi vẫn còn đang say giấc nồng thì bỗng nhiên có thằng vỗ vỗ vào mặt gọi:
– Dậy, dậy ngay, đm, dậy nhanh.
– Cái l gì thế? Cháy nhà à?
Mở mắt ra là thấy mặt thằng Mạnh đang căng thẳng nhìn tôi dáng vẻ rất khẩn trương. Đm, chẳng nhẽ mới chuyển về ở được mấy hôm cháy nhà thật, dụi mắt tôi nhảy ngay xuống giường rồi hỏi nó:
– Đm, clgt???
– Ra đây bố cho xem cái này.
Nói song nó hăm hở kéo tôi chui tuột vào nhà vệ sinh ngoài hành lang:
– Vào đây bố cho xem cái này!
– Đm, vào xem cứt mày à? Hay xem chim, bố đéo thèm đâu nhé, bố cũng có. Tôi hét lên be be.
– Đm, khẽ mồm thôi, nhìn đây này.
Nói rồi nó dí mặt tôi vào cái ô cửa thông gió bé tí, mặt nó cũng dính sát ngay đấy, hỏi tôi:
– Đm, thấy gì chưa??
– Đmm, thông minh lắm thằng ngu ạ. Bố thấy rồi….
Qua ô thông gió, đập vào mắt tôi là 2 cái bánh bao trắng ngần, ở giữa là 1 cục đường nâu. Kéo tầm mắt xuống dười là chùm râu nằm giữa ngã 3 sông trắng. Nói thế chắc các bạn cũng đã hiểu, trước mặt tôi là 1 tấm thân trắng nõn nà đang trong tình trạng khỏa thân đứng uốn éo soi gương mà không biết đang có 2 cặp mắt hau háu đang theo dõi như muốn nuốt trọn tấm thân đấy vào người.
– Nó đang làm cái đéo gì thế mày?
– Đéo biết, xem đi thắc mắc làm đéo gì.
Quả thật lúc đó tôi cũng không biết bà chị nhà đối diện đang làm gì nữa, chỉ thấy tay đối phương đang xoa nắn khắp cơ thể mình, xoa khắp cổ, ngực, 2 bầu vú, bụng, bẹn, mông và đùi. Cơ thể chị thật đẹp, trắng, chỗ cần to thì rõ to chỗ cần lõm thì sâu hun hút, các đường cong cơ thể thật mềm mại, động tác chị thật nhẹ nhàng như sợ làm hỏng tác phẩm tuyệt mỹ của tạo hóa, 2 thằng xem mà dãi cứ chảy thòng lòng, chim cò thì cứng ngắc. Xoa bóp, mân mê cơ thể chán chê, chị lấy cái quần lót chòng vào chân, động tác vô cùng khêu gợi, cái áo lót như không thể che chắn hết bầu ngực đồ sộ của chị cứ chực xồ ra. Sau đó mở tủ chọn 1 bộ váy công sở mặc vào rồi đi ra ngoài, bỏ lại tôi với thằng Mạnh với nước nhãi trào ra ướt đẫm cửa thông gió.
Chị đi rồi mà 2 thằng vẫn thở hồng hộc vì kích thích, chim cò dựng đứng:
– Đm, đẹp quá mày ạ.
– ừm, đéo ngờ ở đây hay thế.
Mới chuyển đến đây được ít bữa nhưng đã được a Tuấn giới thiệu sơ qua về tình hình hàng xóm. Trước mắt, bà chị chúng tôi tình cờ được chiêm ngưỡng cơ thể tên là Nhi, hơn 30 tí, đã có 1 đứa con gái, chồng làm xây dựng đi xa xuốt, đúng là gái 1 con trông mòn con mắt, nghĩ đến mà tôi với thằng Mạnh cứ nuốt nước bọt ừng ừng.
Buổi trưa việc nấu cơm là của tôi, h đấy thằng Mạnh vẫn ngủ chưa dậy, nhưng đéo hiểu sao hôm nay nó dậy sớm thế, còn mò xuống tầng 1 nấu cơm cùng tôi mới lạ.
– ô, đm hôm này bão à? Đéo ngủ mò xuống làm gì? Sợ bố bỏ thuốc chuột vào cơm à?
– Đm, mày ngu lắm, tao xuống để chờ người đẹp.
Đm, hóa ra là chờ chị hàng xóm đi làm về.
– Đm , trưa nào tao chả ở đây, bà đấy đéo về buổi trưa đâu, đi làm tối mới về thằng ngu ạ.
– Thế à…Thằng Mạnh ờ ra như thằng ngơ. Thôi để bố phụ mày.
2 thằng lúi cúi nhặt rau, rồi xào nấu, 2 thằng tính cách cũng hợp nhau nên truyện trò rôm rả lắm, câu truyện quanh đi quẩn lại vòng về chủ đề gái gú:
– Ban sáng phê nhỉ mày nhỉ, t tí đái ra quần đấy. – Thằng Mạnh tâm sự.
– Đéo gì ghê thế.
– Thật, ngon đòn thế mà lại xa chồng nhỉ, mà đéo biết lão Tuấn xơ múi gì chưa mà hôm trước tao thấy nói truyện ngọt xớt, còn dắt xe vào nhà hộ cơ. (ông Tuấn là ông share nhà cho chúng tôi thuê lại).
– Biết đéo, mày về mà hỏi. Ma tao thấy 2 em tầng 3 cũng ngon phết. tí nó về xuống đây nấu cơm mày tha hồ mà ngắm, vú mông cứ gọi là…
– Thật á, thế đéo bao h bảo tao. Gái ngoại thương chắc là ngon rồi, chẳng bù như mấy con chuyển giới lớp mình.
Nhắc đến con gái trường tôi thì các bạn khỏi phải bàn, nhất lại là những lớp kỹ thuật như bọn tôi, cả lớp gần 100 đứa tự nhiên tòi đâu ra 6 em. Với tôi chỉ 1 câu: xấu đéo thể tả. Các bạn đừng ném gạch tôi, đấy là suy nghĩ cá nhân, có sao nói vậy, tùy từng người vì lớp tôi cũng có mấy đôi yêu nhau, có đôi về sau còn lấy nhau – đéo biết có phải xứ mù thằng chuột làm vua, quỷ nước lên làm thành hoàng k thì tùy nhận xét của người trong cuộc. Không biết bây h tình hình chung thế nào, chứ hồi đó ai học giao thông hoặc đã tiếp xúc đến trường GT thì biết, 100 em xấu mới tuyển được 1 em xinh, nhưng được cái đã xịnh là xinh dã man, nói xinh dã man là đúng vì về sau tôi đã phải trăm phương ngàn kế mới tán được 1 em xinh dã man chắt lọc trong hơn 100 e đấy. Mà bây h tối nào cũng bắt tôi hùng hục trả bài, ban ngày hết nấu cơm rồi lại rửa bát . Tóm lại, gái kỹ thuật dù xinh hay xấu thì cũng không thể đùa được.
Lại kể tiếp truyện cũ, tôi với thằng Mạnh đang lui cui nấu cơm thì 2 em ngoại thương đi học về, 2 em này thân với nhau lắm, đi đâu làm gì cũng có nhau, đi học, đi chơi, đi ăn, đi tắm đi ỉa chắc cũng cùng nhau tuốt. ở nhà các em cũng ăn mặc thoáng ra trò, tháng 3 trời trong nhà cũng không lạnh nữa các em chơi toàn quần áo mỏng, đúng là đẹp khoe xấu che, người đẹp nên các em cứ mặc nhiên khoe ra hết: mông ngực cứ gọi là ngồn ngộn, hoa hết cả mắt.
Thằng Mạnh mồm mép như tép nhảy, thấy gái xinh là bắt sóng ngay, chém gió như bão:
– Chào 2 em, anh là Mạnh, kia là thằng T. e anh, tuy lầm lì ít nói nhưng thật thà tốt bụng lắm. 2 anh em bọn a mới chuyển đến đây được mấy hôm.
– Vâng, hôm trước a Tuấn cũng nói qua với bọn e rồi ạ. Các anh học GT đúng k ạ? Em là Ngọc, còn đây là Huyền, bọn e đang học năm 1 Ngoại thương. – nghe nhắc đến Ngoại thương tôi cũng hơi gai long, giá như…
– ừ, bọn a mới đến lạ nước lạ cái, có gì bọn e chỉ bảo bọn a với nhé.
– Ok thôi anh? Nhưng phải trả công gì chứ nhỉ? Ngọc, cô bé có vẻ nhanh mồm nhanh miệng hơn đòi thằng Mạnh.
– Đơn giản, a mời bọn e ăn chuối, à kem chuối nhé. – Thằng Mạnh gạ ngay.
– Thế tối nay nhé, e biết 1 hàng chè gần trường e ngon lắm.
– Ok.
Tôi với thằng Mạnh hào hứng đồng ý ngay, mấy khi được đi chơi với gái, lại còn là gái xinh.
Hai e gái ở cùng bọn tôi đúng là xinh thật, mông ra mông mà ngực ra ngực, da trắng chân lại còn dài, dáng người dong dỏng nhưng cũng vô cùng đầy đặn. thằng Mạnh mê e Ngọc lắm, bếp chật, cứ những lúc em cúi xuống chổng mông nhặt đồ hay đi lại gần là ông tướng như thằng sài giật, cứ nhấp nha nhấp nhổm, bóc tỏi thì tí nữa cắt mẹ vào tay, và cơm thì rơi ra ngoài suốt:
– Ăn cơm đi ông tướng, tối đến thì tao bảo e Ngọc cho mày ăn bưởi, à nhầm chè bưởi sau.
Hẹn là thế nhưng đến tối chúng tôi cũng k đi ăn chè được do 1 việc phát sinh đột xuất tại trường vào buổi chiều.
Ngồi cùng tôi thằng Đ Bướm ( gọi là Đạt Bướm nhé) với thằng Mạnh còn có thêm 2 thằng nữa là thằng Quang Hói và thằng Sinh bướm. Buổi chiều thằng Mạnh lên kể với mấy thằng kia, cả bọn nghe phê quá, máu phụt lên não đòi ngay tối đó đến chỗ trọ của tôi check hàng chị nhà bên cạnh.
Tan học mấy thằng rồng rắn rủ kéo nhau đến nhà tôi, mua nào bánh đa, lạc rang, ngô cay, phồng tôm làm lương thực dự trữ, k quên dắt túi chai vodka, 5 thằng như thế đã là vui.
Lúc về Ngọc với Huyền đang lúi húi nhặt rau nấu cơm, mấy thằng kia đúng chất trai thiếu gái, mắt sáng như đèn pha oto, lao vào nhặt ra cùng, làm việc cho gái thì nhanh đến lúc tôi sai chúng nó đi vo gạo cắm cơm thì thằng nào cũng ngồi ị mông chả thèm dậy.
Cơm sinh viên cũng đơn giản, loáng cái cũng song, mấy thằng kia nói hết nước hết cái nhưng cũng không mời được cái Ngọc với Huyền xuống ăn cùng, chắc trông thấy mấy cái mặt dê dê lại mới quen nên các em sợ. Thiếu bát tôi phải xuống phòng 2 e mượn.
– Ngọc ơi, cho a mượn ít bát đũa, hôm nay có mấy đứa bạn đến chơi k đủ.hi
– Vâng, a vào đây mà lấy.
– ừ, a mượn nhé, mà 2 em ăn cơm chưa? Chưa ăn thì lên ăn cùng bọn a cho vui. – Thấy mâm cơm dọn ra chưa ăn tiện thể tôi mời luôn.
– Thôi bọn e ngại lắm. Thấy tôi mời cái Ngọc còn đang lưỡng lự thì cái Huyền trả lời luôn.
– Có ai mà ngại đâu em, toàn mấy đứa cùng lớp a ý mà? Coi như làm bữa bọn a ra mắt xóm trọ.
– Thế a cứ về trước đi, song bọn e lên luôn.
Thấy tôi mời nhiệt tình quá các em cũng đồng ý.
Các em lên mang theo cả cơm và thức ăn vừa nấu. ATuấn đi vắng không về mấy đứa ngồi quây quần, bữa cơm sinh viên đầm ấm rôm rả, tất nhiên không thể thiếu rượu.
Sau màn chào mâm giới thiệu quay vòng mỗi người đã làm đôi chén, có hơi rượu không khí rộn ràng tưng bừng lắm. Lúc đầu Ngọc với Huyền còn uống coca, nhưng về sau cũng cụng ly uống rượu như ai, Huyền thì bình thường chỉ nhấp môi, nhưng cái Ngọc thì chỉ có hơn bọn tôi chứ không kém.
Bữa hôm đó chỉ có thằng Mạnh, Quang hói là uống hăng nhất, 2 thằng vừa uống vừa liếc em Ngọc chằm chặp, thi nhau mời anh mời em, nói chung uống rất tợn. Truyện trò rôm rả, truyện học hành, quê quán, thi cử, các em cũng rất vui vẻ tiếp truyện các anh nói chung không khí rất vui. Khi chai thứ 2 được mở ra thì 2 thằng Quang Mạnh nói năng đã bắt đầu lộn xộn.
– Ngọc, a mời e 1 chén. – Mạnh sói nói.
– Chú từ từ để a trước. Ngọc a uống cùng e. Quang hói gạt tay Mạnh.
– K được a chủ nhà mà.
Thấy 2 thằng nói năng đã có vẻ liên thiên, cũng phải từ nãy h có mỗi 2 ông tướng uống nhiều nhất. Tôi đành phải lỡ lời.
– Thôi, các chú không phải tranh nhau để a mời mỗi chú chén.
– Vậy e cũng uống cùng các anh. Ngọc thấy tôi lên tiếng cũng nói vào.
Hôm đó tôi không uống nhiều, chỉ thỉnh thoảng làm tí, chủ yếu là ngồi xem 2 ông tướng kia biểu diễn. Tôi để ý Ngọc uống rượu cũng rất chừng mực, e uống nhưng vẫn giữ cái vẻ đằm thắm con gái, em uống rất gọn rất duyên, chứ không bỗ bã kiểu voi uống philatop như mấy đứa con gái lớp tôi. Về sau càng tiếp xúc nhiều tôi càng nhận thấy tính cách của e rất hào sảng và mạnh mẽ những cũng không kém phần nữ tính, nhu mì.
Sau cuộc nhậu thằng Mạnh với Quang chắc đã biêng biêng lắm rồi nhưng vẫn máu, Đạt Sinh tôi và 2 em lúc này vẫn bình thường nên cả lũ lại kéo nhau đi bộ sang Chùa Láng ăn ốc. Đi gần hết đường mới chọn được 1 quán mà 2 em giới thiệu ngon nhất ở đây. Lúc ra về đã gần 11 h, trời về đêm trở nên hơi rét, cả lũ túm tụm đi với nhau, vừa đi vừa suýt xoa mỗi khi có cơn gió.
Thằng Mạnh với thằng Quang vẫn xoắn xuýt lấy em Ngọc ở phía trước, Sinh Đạt đi cùng Huyền ở giữa, tôi lững thững đi ở cuối, vừa đi vừa ngắm đường phố Hà Nội về đêm.
CUối tháng 3, cây bằng lăng cuối Chùa láng đã bắt đầu khoe sắc tím, thấy nó tôi lại chợt nhớ đến Minh, nhớ những chiều bên đường Kim Mã dưới những tán bằng lăng cùng e, k biết h e đang nơi đâu. Đang thả hồn thơ thẩn tụt lại đi cuối cùng thì bỗng có tiếng hỏi tôi:
– Anh T, làm gì mà đi chậm thế? Bị cô nào hút hồn à?
Ngoảnh lên hóa ra là cái Huyền, lúc này đã đi lùi hẳn lại ngang hàng tôi.
– Đâu có, đi nhiều mỏi chân quá nên a nghỉ tí.hi
– Bằng lăng bắt đầu nở rồi a nhỉ?
1 cơn gió bỗng ào đến, Huyến hơi nép mình vào tôi chắc lạnh, theo phản xạ tôi dơ tay ra cản gió cho em. Gió đêm mang theo hơi sương, bằng lăng tím, lúc đó trong lòng tôi cào lên nỗi nhớ em. Không tự chủ bỗng buông tiếng thở dài, bên cạnh như đồng điệu Huyền cũng thở dài, mắt như nhòa lệ, hướng mắt u buồn nhìn xa xăm. Nhìn vào đó 1 kẻ như tôi bỗng nhiên nhận ra chính mình trong đó. Lúc này tôi biết chắc Huyền lúc này cũng đang nhớ tình cũ như tôi.
Trong đêm thâu, hai tâm hồn như lạc vào nhau, chẳng cần nói cũng như thấu hiểu…
Về đến nhà 5 thằng chen chúc trong cái phòng hơn chục m vuông, thằng Mạnh với thằng Quang lăn ra ngủ say như chết, thằng Sinh với Đạt bướm lên Vnzoom đọc truyện, nằm 1 lúc chẳng ngủ được, tôi bỏ lên tầng 5 đứng. Ngay từ hôm đầu đến tôi đã phát hiện ra trên tầng 5 buổi tối rất thị vị, nhất là với người đang có nỗi niềm riêng như tôi.
Tầng 5 chỉ là chỗ phơi phóng, đi ra phía ban công bên ngoài treo toàn xờ lip với xú chiếng của Ngọc với Huyền, tôi nhìn thấy toàn ren với mút. Gạt sang 1 bên, dựa tay vào lancan thả hồn vào Hà Nội đêm. Ban công có 1 góc nhìn ra đường NCT, buổi tối xe cộ đã thưa thớt, thỉnh thoảng 1 vài chiếc xe đi làm, đi ăn chơi về muộn vụt qua, tiếng động huyên náo ban ngày nay đã tắt, thay vào đó là tiếng im ắng của màn đêm, thỉnh thoảng tiếng quét đường lẹt xẹt của chổi che, tiếng rao vọng của những người bán quà vặt đêm. Khung cảnh tĩnh lặng Hà Nội về đêm có 1 nét rất riêng, Hà Nội với tôi lúc nào cũng đẹp.
Vừa nãy lúc bắt gặp ánh mắt của Huyền tôi có cảm giác rất lạ, thứ cảm xúc thân thương, muốn được che chở. Tôi nhận thấy trong đôi mắt đó chất chứa bao nỗi niềm, 1 thứ rất thân quen như chính nỗi niềm trong lòng tôi vậy.
Đêm, Hà Nội lạnh, cảm giác lạnh khiến con người ta thấy cô đơn lạ, thèm 1 vòng tay ấm, 1 cái ôm hay 1 nụ hôn vội. Lúc này em đang ở nơi đấtt khách quê người, nơi sương gió 1 thân một mình xa xứ khéo em còn đang cô đơn lạnh lẽo tôi.
Anh xin lỗi, xin lỗi đã rời xa em, bỏ mặc e đơn côi xứ người. Không biết h em có còn hận a không?
Miên man 1 hồi trong dòng suy nghĩ, tôi đang đinh xuống thì có tiếng lạch cạnh, Nhìn vào là Huyền đang lúi húi mở cửa:
– ồ, Huyền em, làm gì h này muộn thế? Tôi đánh tiếng trước sợ e giật mình.
– Anh T, làm e tưởng ai. Em phơi nốt quần áo, không để mai sợ hôi. A chưa ngủ à?
– ừ, a chưa, thấy dưới nhà nóng quá nên lên đây cho mát
Huyền vừa phơi quần áo chúng tôi vừa nói truyện linh tinh, áo sơ mi, rồi quần lót, áo lót (sao mà thay lắm quần áo lót thế). Phơi song e cũng không xuống mà ngồi lên cái ghế cũ cạnh tôi.
– thỉnh thoảng k ngủ được e cũng hay lên đây ngắm Hà Nội đêm.
– Những người có nhiều tâm sự thường hay không ngủ được nên sinh ra cái tật thích lọ mọ ban đêm, như e ý.
Em nhìn tôi lạ lắm, khẽ gật đầu cười, tôi nhìn kỹ em trong đêm, e đẹp lắm, nét đẹp của em không giống vẻ hồn nhiên tinh nghịch của Minh, không phải vẻ đẹp năng động ngời ngời giống Ngọc, Huyền đẹp vẻ đẹp nhu mì, hiền dịu lại hơi buồn buồn. Nếu so sánh Ngọc như Tăng Thanh Hà thì Huyền được ví như Jennifer Phạm, tất nhiên là so sánh về thần thái thôi nhé, như vậy cho các bạn dễ hình dung.
– Thì a cũng thế gì. Chắc anh cũng nhiều tâm sự lắm.
– À không, vừa nãy ăn ốc đau bụng nên a chưa ngủ được. Tôi bốc phét trêu em.
– A điêu, hôm trước em cũng thấy a đứng ở đây 1 lúc lâu.
– À chắc hôm đấy a cũng đau bụng.
– Hihi. Vừa nãy thấy anh nhìn mãi cây Bằng lăng, a cũng thích hoa Bằng lăng à?
– Anh không, trước thì có thích nhưng giờ thì không?
– Trước thích bây h không, vậy chắc người yêu cũ của a thích hoa bằng lăng phải k?
Con gái NT bạo thế này sao? Chẳng phải truyện của mình mà cứ đoán như thật?
– Em đi làm thầy bói được đấy nhỉ? Đúng là thầy bói nói mò. – không thoải mái lắm, giọng tôi hơi gắt lên.
– Ơ, em xin lỗi, tại e cứ tưởng.
– ừ, không có gì, thôi a xuống trước đây.
Trong lòng nặng nề, cũng chẳng còn tâm trí ở lại nữa tôi bỏ xuống phòng nằm ngủ.
Đang nằm có tin nhắn tới:
– vừa nãy có gì cho em xin lỗi.
Tin nhắn của Huyền, hay thật, truyện có tí cũng phải nhắn tin xin lỗi. Tôi cũng không để ý lắm, nên nhắn tin lại luôn:
– ừ, k có gì đâu e chưa ngủ à?
– Em chưa? Sợ a giận!
– Có gì đâu mà giận. Mà người yêu a k thích hoa bằng lăng đâu nhé.
– Vừa nãy lúc đi về thấy a nhìn cây bằng lăng buồn buồn, về lại lên tầng 5 đứng, e biết ngay là a đang nhớ người yêu mà.hihi
Em Huyền này đúng là có cái tật rất hay đoán linh tinh vừa thế rồi mà h vẫn nói lung tung, nhưng lúc này tôi không giận, chỉ buồn cười nên nt trêu.
– Sao e biết? em cũng thế à? Nhớ người yêu là lên tầng 5 đứng à?
– Hi. Vâng, nhưng là người yêu cũ.
Tin nhắn này phải đến sáng hôm sau tôi mới biết vì lúc đó tôi ngủ quên mất nên k đọc được.
Sáng hôm sau mấy thằng hẹn chuông đồng hồ từ 6h, dậy sớm, rửa mặt rửa mắt tỉnh táo rồi cả lũ kéo nhau ngồi chồm hỗm trong nhà tắm. nghĩ lại cảnh 5 thằng ngồi vạ vật, thỉnh thoảng lại có đứa ngồi ghé mắt vào ô thông gió nhòm nhòm sang nhà bên cạnh mà hài đau cả bụng.
Lúc bọn tôi nhìn thì rèm cửa bên kia đã được kéo ra, nhưng không thấy ai, chắc chị hàng xóm vẫn chưa đến khâu thay quần áo đi làm. Ngồi chờ 1 lúc thì chị cũng bước vào, vẫn các động tác khoan thai từ tốn (giống hôm chap trước tôi đã kể, k kể lại nữa nhé), mấy thằng xem tiếp tục nhỏ nhãi tong tong ra đầy đất.
– Đẹp thật, chúng mày ở đây sướng vãi đái.
– Truyện, lần sau đến bố thu tiền đấy nhé, đéo cho xem miền phí nữa đâu.
– Mà tối nay bọn mày có ra hội trại của lớp k? tối bố ra chơi rồi bố vào đây tiếp nhé.
Sắp đến 26/03 trường tôi tổ chức hội trại cho Sinh viên các khóa ăn chơi nhảy múa.
Tôi ban đầu định không đi nhưng mấy thằng rủ mãi nên cũng đi cùng cho vui. Thằng Đạt với thằng Quang nhà Hà Nội nên buổi sáng phải về trình diện, còn thằng Sinh ở nhà bọn tôi luôn. Buổi chiều cả lũ trốn tiết cuối kéo hết về nhà tôi, ăn uống tắm rửa ào ào cho song rồi ra trường chơi.
Ra đến nơi tôi cũng vào trại bộ môn mình ngó nghiêng tí, thấy 1 lũ bên trong đang ngồi cười nhăn nhở như bọn dở, tôi cũng chẳng ngồi lâu, hẹn mấy thằng lúc nào về thì gọi điện về chung sau đó chui ra đi 1 vòng xem xét.
Trời vẫn hơi lạnh nhưng đã bị cái náo nhiệt của hội trại trường xua đi mất. Mùi hoa thoang thoảng cùng với tiếng nhạc phát ra từ các hội trại làm tôi thấy thư thái lạ. Đang hít hà cái hương đấy vào người thả hồn trôi lên cõi thiên thai, thì đột nhiên tôi lại ngửi thấy mùi thịt nướng cháy ở đâu, rồi lại nghe thấy tiếng trẻ con léo xéo. Ngó ra thì thấy 1 lũ đang ngồi nướng thịt xiên, rồi 2 đứa trẻ con nhìn béo tốt xinh xắn đang ngồi xung quanh. Tôi nghĩ bụng sao lại có đứa nào mang cả em đến đây, rồi bắt chúng nó nướng thịt để bán khổ thân thế này. Đang định vào lôi chúng nó ra báo công an vì tội dám sử dụng lao động trẻ em thì thấy nhiều thằng to con đứng bên cạnh quá tôi lại ngại. (Chẳng phải tôi sợ mấy thằng to con đấy đâu mà tôi sợ mấy miếng thịt kia k ai nướng cháy mất thì phí thôi, mấy thằng kia chỉ được cái chân tay to nhưng nướng nung được gì)
Dạo 1 vòng xem nào là bịt mắt đập niêu, nào nhảy dây nhảy xạp… đi 1 lúc tôi buồn đái quá nên tính chui vào 1 góc nào đó giải quyết tí. Đang lơ nga lơ ngơ thì tôi bỗng nghe thấy ai kêu á 1 cái, rồi tiếng cười ầm lên. Ngó ra thấy 1 cậu đang trường cái mặt ra làm bia cho nta ném lĩnh thưởng. Trò này k biết có bạn nào biết không? 1 cậu phải chịu trường cái mặt ra, đem cái đầu ra làm bia. Rồi ai muốn xả street hay đơn giản là gét cái mặt thằng kia thì xin mời bỏ mấy nghìn sẽ được phát cho 1 miếng mút ướt, rồi cứ nhè cái mặt thớt kia mà ném, ném trúng là được tiền liền. Vừa được ném, được cười, lại được tiền nên có vẻ đông người đang xếp hàng chờ đến lượt ném lắm. Thấy hay hay tôi cũng đứng xớ rớ ra đấy để đếm xem cậu kia bị ném trúng mấy lần. Không biết có phải tôi xem nhập tâm quá hay sướng quá không mà lúc đấy mặt tôi cứ nghệt ra, ai mà để ý có lẽ lại tưởng tôi là bố của c kia đang tiếc rẻ thằng con trai mình nuôi nó bao nhiêu năm để h đây nó phải trường mặt ra làm trò đùa cho thiên hạ thế này cũng nên.
Bỗng tôi gặp 1 nụ cười rất quen, giật mình nhìn thấy 1 bóng áo vàng đang cười típ mắt quên hết mọi truyện xung quanh, và cái trán cũng rất cao, nhìn rất bướng. Tôi thấy xao xuyến lạ lùng. Nhìn thấy nụ cười đó tâm hồn tôi như có dòng suối mát chảy qua, trong trẻo dịu dàng, cảnh vật xung quanh thấy đáng yêu khôn tả. Tôi lao đến gần bên em….
Tất nhiên đó không phải là Minh của tôi, cũng chỉ là 1 cô sinh viên có nụ cười rất tươi thôi, nhưng nó cứ làm tôi nhớ mãi, về nhà tim tôi vẫn cứ thổn thức không nguôi, vẫn nghĩ mãi về bóng hình đấy, hình ảnh của cô gái áo vàng có nụ cười rất tươi, hình ảnh của Minh cứ đan cài trong giấc mơ của tôi cả đêm hôm đó.
Lúc đó dù không chấp nhận thì mối tình đầu của tôi cũng đã tan vỡ rồi bạn ạ. Cho dù có không cam tâm, không phục đi chăng nữa thì mọi truyện cũng đã rồi, không muốn thì vẫn phải tiến lên phía trước, dù cô độc 1 mình cũng phải tiến lên. Nếu bị quá khứ vẫy gọi cũng quyết tâm k dừng lại, nếu còn dừng lại thì sẽ mãi vương vấn, sẽ mất kiểm soát và nhiều khả năng sẽ vấp ngã mà không đứng lên được. Khi đối mặt với sự việc trong đời, dù không muốn cũng sẽ phải cố gắng bỏ lại mà tiến lên phía trước, nếu không thì còn có giá trị gì trên đời? Mọi người cứ đi, dòng đời vẫn cứ xô, cuộc đời cũng vẫn mãi chảy, con người thì luôn phải tiếp tục tiến lên phía trước thôi.
Hai hôm sau nhà thằng Mạnh có việc với lại cũng sắp cuối tuần nên nó xin nghỉ học về quê mấy hôm, ở nhà 1 mình cũng chán nên tôi vào ký túc chơi. Buổi tối ký túc đông vui náo nhiệt, cùng với mấy thằng bạn cùng lớp vào cantin ăn uống linh tinh rồi ra ghế đá chém gió, mải ngồi chơi nên lúc đứng dậy đã muộn, về đến nhà cũng phải tầm hơn 11h, thằng Mạnh về quê nên ở lại phòng 1 mình cũng buồn, tôi lại lên ban công đứng, trên đường lên tự nhiên lại nghĩ không biết h này em Huyền có ở trên đấy k? Lúc về đi qua phòng em thấy điện đóm tối om, tôi đoán chắc là đi ngủ rồi.
Mở cửa tầng 5 ra ban công tôi thấy không khóa cửa, đẩy ra thấy đúng là Huyền đang ở đây thật. cũng tốt, đêm buồn có gái đẹp trò truyện cũng vui.
– Chưa ngủ à em? Lại có tâm sự gì mà mò lên đây thế?
– Anh T à? Cái Ngọc về quê nên cũng hơi buồn, lên đây ngồi chơi tí.
– Thế à? Mà hôm trước đang nhắn tin a ngủ quên mất. sorry nhớ.
– K có gì anh?
Nói đến đấy lại chìm vào im lặng, tôi cũng nương ngồi vào cái ghế gỗ bên cạnh e, cả 2 đều trìm vào suy tư riêng của mỗi người.
– Đêm yên bình nhỉ a nhỉ?
– ừ.
– Mà bạn gái a đâu? H này k nói truyện với bạn gái còn lên đây ngồi chơi?
– Chia tay rồi em.
Nếu là tôi bình thường thì sẽ không nói đâu, nhưng chẳng hiểu sao hôm đó lại nói thế với Huyền, có lẽ do ảnh hưởng của cái không khí tĩnh mịch nên thơ của đêm Hà Nội nên tôi cũng muốn trải lòng.
– Chia tay rồi em, cô ấy đi du học nên chia tay.hi
– Hẳn nào a buồn thế? Hôm trước e biết ngay.
– Sao biết tài thế?
– Đoán mò đấy,hihi. Nhưng mà e cũng giống anh.
– Bạn trai e cũng đi du học à?
– K…
Đâu đó, trong khu có tiếng băng bật tụng kinh, tiếng phật trong đêm thâu với tôi nghe thật buồn, nhưng cũng thật nhẹ lòng, đây cũng là 1 phần lý do tôi thích lên đây ngồi suy nghĩ. Đêm đó Huyền kể với tôi mối tình của em, có lẽ trong đêm khuya yên bình con người dễ đồng cảm với nhau hơn, nên cũng dễ trải lòng hơn chăng?